Đăng trong Ỷ Thiên chi Trọng sinh Chu Nhi

Ỷ Thiên – chương 68


Ỷ Thiên chi Trọng sinh Chu Nhi

Editor: Lãnh Tiểu Yên

Chương 68: Phát hiện.

Tống Thanh Thư thầm tính toán thời gian, chừng khoảng một canh giờ, sau tảng đá mới vang lên tiếng giả chim hót mà Ân Li đã bàn trước với hắn.

Tống Thanh Thư lệ nóng doanh tròng a! Hai tay bơi không ngừng như cái bánh xe đang chạy, khoảng hai ba giây sau liền bơi tới cạnh tảng đá lớn.

Ân Li đối với tốc độ này có chút khiếp sợ, sau đó vô cùng vui mừng nói: “Quả nhiên đúng như ta dự đoán, Ba Đồ, thì ra cũng không phải là một mà thôi!”

Không sai, nàng dạo quanh lều của Ba Đồ  một hồi, sau đó phát hiện  một chút dấu vết. Nàng phát hiện Ba Đồ khác thường là vì mùi hương trên người hắn cùng với ám hiệu trên giày của hắn, vì vậy khi đi tra tìm, Ân Li đặc biệt để ý đến loại hương đốt trong phòng cùng với giày của hắn, kết quả không phụ sự kì vọng của Ân Li, trong mớ đồ của Ba Đồ, nàng tìm được hai đôi giày kích cỡ hơn kém nhau một chút. Hai đôi giày này đều chắc chắn như nhau, thậm chí trong mỗi đôi cũng đều có ngăn giấu dao nhỏ, chỉ là kích thước không giống, mà hai đội giày đều mòn đế, hiển nhiên không phải là mới dùng một hai ngày. Phải biết rằng đi một đôi giày không vừa chân như vậy  sẽ mang lại không ít phiền phức, hơn nữa Ba Đồ này ngày ngày đi đi lại lại, phiền phức không thể xem nhẹ được.  Ân Li cảm thấy, một là Ba Đồ này cùng một gã nam nhân nào đó có tình cảm sâu đậm nên làm ra hai đôi giày tình nhân, mà giày của gã nam nhân kia hắn cũng lén giữ lấy, nếu không phải thế thì sự tồn tại của hai đôi giày này nhất định có nguyên do.

Căn cứ vào phát hiện mới này, Ân Li cẩn thận nhìn quần áo của Ba Đồ, tra một hồi mới phát hiện, quần áo của Ba Đồ thế nhưng đều cùng chất liệu vải, cùng kiểu dáng, nhưng cũng giống như giày, kích cỡ lớn nhỏ khác nhau, chỉ là không quá chênh lệch rõ như cỡ giày, Xem đến đó, Ân Li đã khẳng định rằng suy đoán của mình đúng, nhưng mà nghĩ đến trước đó Tống Thanh Thư nói đến việc làm sao hắn có thể ra vào chỗ đóng quân này, trước khi đi, nàng nhân tiện đi làm thêm một chuyện.

Nàng học theo Tống Thanh Thư, cướp một bộ đồ của quân Nguyên, sau đó xé vạt áo buộc lại thành một cái khăn trùm lên đầu, chọc rách miếng vải thành hai cái lỗ nhỏ để nhìn đường, đi tìm A Đại.

Không chỉ cản đường Tống Thanh Thư, sự tồn tại của A Đại còn khiến cho nàng chán ghét, hơn nữa gã vốn là người Trung Nguyên mà lại làm nô bộc cho người Nguyên, chỉ lí do này thôi cũng đủ khiến gã phải chết một vạn lần.

Sự việc xảy ra khi đó cũng không cần nhắc đến nhiều, hiện tại Bắc Minh Thần Công của Ân Li đã luyện thành, cứ chỗ nào có huyệt đạo là chỗ đó nàng có thể thu được nội lực. A Đại tất nhiên la một người nội lực khác người, nhưng vô luận là gã đánh ra bao nhiêu chưởng, cũng chỉ là người bị hại thôi, cho dù bên cạnh có vô số quân Nguyên, nhưng cùng loại cấp cao như nàng so sánh thì bọn họ cũng chỉ là người vô dụng, trừ phi bọn họ chịu hi sinh A Đại, mặc kệ địch hay ta cứ loạn tên bắn chết thôi, nhưng mà, không có mệnh lệnh của Vương Bảo Bảo, không ai dám làm như vậy.

Đối với A Đại, Ân Li ra tay dứt khoát, sau khi thu gần hết nội lực của gã còn không chút lưu tình chưởng một chưởng, sau đó quay người chạy đi, bóng dáng lên xuống một hồi, đã khiến quân Nguyên không cách nào đuổi theo kịp.

Thật ra, đối với Ân Li, đấy chỉ là tiện tay mà thôi.

Nàng đã dần trở nên ngoan độc rồi.  Ân Li nghĩ, nếu là một năm trước đây, nàng tuyệt đối sẽ không ra tay ác như vậy, nhưng từ sau khi nàng lấy được nội lực của Diệt Tuyệt và Hạc Bút Ông, nội lực càng mạnh, cách đối nhân xử thế càng thay đổi

Thử nghĩ một chút, nếu này không có nội lực như hiện tại, nếu nàng thấy không vừa mắt A Đại, có lẽ chỉ cảm thấy hắn đáng ghét, cứ nguyền rủa trong lòng thôi, mà hiện tại nàng chỉ nghĩ, “Giết chết hắn? Được, dù sao cũng tiện.”

Khi Ân Li nói với Tống Thanh Thư chuyện này, chuyện A Đại chết cũng truyền đến tai Vương Bảo Bảo.

Vương Bảo Bảo vô cùng khiếp sợ, phản ứng đầu tiên chính là đi về hướng suối nước nóng, nhìn không thấy một bóng người nào trên mặt nước, sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống, lúc này, sau một tảng đá lớn truyền đến tiếng nói của Ân Li, “Vương Bảo Bảo, ngươi vào đây làm gì? Có phải là muốn nhìn lén ta không?”

Nghe được tiếng nàng, trong lòng Vương Bảo Bảo vừa an tâm, vừa thất vọng.

An tâm là vì Ân Li không làm trái với hiệp nghị tạm thời chung sống hòa bình của bọn họ, thất vọng là vì nếu không phải là Ân Li, vậy tức là bọn họ lại gặp phải một đối thủ cực kì mạnh!

Lúc này Ân Li chậm rải từ sau tảng đá đi ra, Vương Bảo Bảo thấy quần áo trên người nàng, nghĩ nghĩ một hồi liền thôi, mất hết hơn phân nửa lòng nghi ngờ đối với nàng, dù sao khi nãy hắn vào cũng nhìn thấy nàng, nàng biến mất trong thời gian ngắn, hẳn chỉ là tới đằng sau tảng đá kia mặc quần áo thôi.

Chỉ là, tuy nghĩ như vậy, nhưng khi thấy Ân Li lên bờ hắn vẫn nhíu nhíu mày, nhìn ngón tay tinh xảo trơn bóng của nàng, dò hỏi: “Cô tắm lâu như vậy, trên ngón tay ngay cả một chút vết tích khi ngâm nước cũng không có”

Ân Li hơi khẩn trương một chút, nâng tay lên nhìn, giương mắt khinh thường nhìn hắn, cười lạnh: “Ngươi đúng là chẳng có kiến thức gì cả.” Nói xong, nàng vận chân khí, vạt áo và tóc trên người không gió cũng tự phất nhẹ bay lên, chút hơi nước có thể nhìn thấy bằng mắt thường tỏa ra dưới ánh trăng, không lâu sau, tóc và quần áo trên người có hơi ướt giờ đã khô hẳn.

“Hiểu chưa?” Ân Li cười như không cười nhìn hắn, “Nếu không phải do có chân khí, ta ngâm nước lâu như vậy, chắc cũng mềm nhũn cả người.”

Thấy vậy Vương Bảo Bảo cũng không nghi ngờ gì nữa, sau khi trở lại nơi đóng quân một mặt phái người tra xét xung quanh, một mặt dùng bồ câu đưa tin báo cho Triệu Mẫn, đồng thời cũng không kéo dài thơi gian nữa, tăng tốc tiến tới Đại Đô!

Sau khi Ân Li cùng Vương Bảo Bảo rời khỏi suối nước nóng không lâu, Tống Thanh Thư luôn trốn trong nước mới mang vẻ mặt đỏ ửng đi ra, sau đó vội vàng chạy trong bóng đêm về phía sơn động.

Khi đó Chu Chỉ Nhược đang ở cửa động nhìn xung quanh, bởi vì địa hình nơi này có thể nhìn rõ ràng nơi trú quân của quân Nguyên, nàng thấy được rất nhiều cây đuốc đang từ trong nơi đóng quân tản ra ngoài, trong bóng đêm mông lung, trong rừng sâu này ánh sáng của ngọn đuốc dễ nhìn thấy như ánh sáng của đá quý vậy, nàng thấy mấy cây đuốc này dần dần tản ra bốn phương, tốc độ vô cùng thong thả, hiển nhiên là đang tìm gì đó.

Nàng lập tức khẩn trương, chẳng lẽ là Tống Thanh Thư xảy ra chuyện gì sao? Đúng lúc này, một cái bóng đen đột nhiên nhảy lên, tiến vào trong động.

Chu Chỉ Nhược hô nhỏ một tiếng, nhanh chóng lui hai bước, sau lại đoán ra đây chắc là Tống Thanh Thư rồi, nhưng ánh trăng quá mờ ảo, người nọ lại còn ở nơi sâu trong động, nàng không thể không lên tiếng, “Tống sư huynh à?”

“Chúng ta lập tức rời đi.” Tống Thanh Thư thấy trong động vốn là có ánh lửa, nhưng lúc này lại tắt, không khỏi thầm khen Chu Chỉ Nhược phản ứng nhạy bén. Vốn dĩ vị trí của họ là ở sau nhóm người Nguyên kia, bây giờ lại ở trong vách đá cheo leo này, khả năng bị phát hiện rất ít, nhưng lúc này bọn người kia đang điều tra xung quanh, nếu ở đây có ánh lửa, bọn họ khi tới gần chắc chắn sẽ phát hiện, nhưng Chu Chỉ Nhược lại có thể kịp thời dập tắt lửa, hiển nhiên là do lúc nào cũng để ý mọi hoạt động trong rừng, e là ngay từ lúc đám người kia bắt đầu tản ra truy lùng thì nàng ta đã tắt hết lửa rồi.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Chu Chỉ Nhược nhìn ánh lửa chậm rãi di chuyển trong rừng, “Huynh bị họ phát hiện rồi sao?”

Tống Thanh Thư lắc đầu, “Không phải ta.” Nói xong hắn đi tới cửa động, đưa lưng về phía Chu Chỉ Nhược, “Vừa đi vừa nói đi, hiện tại bọn họ không phát hiện nơi này, nhưng tới sáng mai thì không hẳn đâu.”

Chu Chỉ Nhược nhìn tấm lưng dày rộng của hắn, trên mặt hơi hơi nóng lên.

Nàng mất hết nội lực, muốn bay lên hay nhảy xuống đều nhờ Tống Thanh Thư giúp, tuy rằng là điều không thể tránh khỏi, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhi, cùng nam nhân tiếp xúc thân mật như vậy, tất nhiên là sẽ thấy ngại ngùng.

Nằm trên lưng Tống Thanh Thư, Chu Chỉ Nhược ngửi được mùi lưu huỳnh rất đậm, lại cảm giác được chút ẩm ướt trên người Tống Thanh Thư, mà tóc của hắn lại rồi tung rơi sau lưng, hắn cõng nàng, nàng cũng không tránh khỏi bị hơi nước đó làm ước quần áo trước ngực.

“Huynh…” Mặc quần áo hơi ẩm phía trước, Chu Chỉ Nhược có chút khó chịu, muốn đẩy hắn ra, nhưng nàng vừa động đậy, Tống Thanh Thư đang đi rất nhanh lại hiểu sai ý nàng, giữ nàng càng chặt, không lâu sau, Chu Chỉ Nhược liền mẫn cảm thấy hơi ẩm từ áo ngoài đã tràn vào áo trong, hơi ẩm càng nhiều, độ ấm trên lưng Tống Thanh Thư truyền đến càng nhiều, mà tư thế này của bọn họ lại khiến nàng kề sát mái tóc của hắn, không biết vì sao, Chu Chỉ Nhược chỉ cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng, trong lòng lại càng hoảng loạn, do dự một vài lần, rốt cục lên tiếng, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi: “Tống sư huynh, chúng ta ngừng lại, nghỉ chút đi..”

Lúc này bọn họ đã sớm ra khỏi rừng cây kia, chỉ là Tống Thanh Thư vẫn cảm thấy vẫn còn nguy hiểm, đang muốn đi xa thêm chút nữa, bỗng lại nghĩ đến mấy ngày qua Chu Chỉ Nhược khéo hiểu lòng người, đột nhiên đưa ra yêu cầu này, nhất định là có chuyện cần phải làm, liền dừng lại thả nàng xuống, “Muội đi đi, ta ở đây chờ muội.”

Chu Chỉ Nhược nghe hắn đột nhiên nói vậy thì sửng sốt, sau đó mới hiểu ra, xấu hổ đến đỏ bừng mặt, dưới ánh trăng càng thêm xinh đẹp động lòng người, nàng cụp đầu xuống, nhỏ giọng: “Ta, ta không phải là muốn…”

Tống Thanh Thư cũng xấu hổ, hắn còn tưởng rằng Chu Chỉ Nhược muốn đi giải quyết nhu cầu quan trọng ấy chứ. Nhưng mà nhìn vẻ ngại ngùng bối rối của Chi Chỉ Nhược, hắn không kiềm được nghĩ, nếu là Ân Li, bị hiểu lầm chuyện như vậy, nhất định là sẽ không có bộ dạng xấu hổ như vậy, cũng như khi đó hắn ôm lấy nàng, nàng cũng rất nghĩa khí nói cái gì mà ” Nếu tương lai ngươi chết rồi lại bỗng dưng sống lại, ta cũng sẽ khóc cho ngươi xem.”.

Nghĩ vậy, hắn không nhịn được nở nụ cười, hắn thực chờ mong có một ngày nào đó có thể nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của nàng, lúc đó không biết sẽ là loại tình cảnh thế nào đâu.

Chu Chỉ Nhược vừa thẹn lại vừa giận, cho rằng Tống Thanh Thư đang giễu cợt nàng, mà bộ dạng cười rộ lên này của hắn lại khiến tim của nàng đập nhanh hơn hai nhịp.

Lại khác nữa rồi, so với trước đó, tươi cười của hắn lúc này tựa như là được rót vào niềm tin tràn đầy đối với tương lai, đôi chân mày dài hoàn toàn rộng mở, sắc mặt buồn bực trước đó, lúc này đã hóa thành hư không cả rồi.

“Huynh, huynh xoay người lại”

Tống Thanh Thư nghe vậy sửng sốt, nhưng vẫn xoay người theo ý nàng. Nhìn hắn, Chu Chỉ Nhược cắn cắn môi, từ trong người lấy ra một cái túi nhỏ, lại từ trong cái túi ấy lấy ra một dây buộc tóc màu xanh nhạt, đi tới sau lưng hắn, nhẹ giọng nói: “Huynh hạ thấp xuống một chút, ta… ta giúp huynh buộc tóc lại.”

Hết chương 68

#Yên: Cảm thấy cách xưng hô “huynh – muội” này quả là có vấn đề, đặc biệt là khi hai người này cũng chẳng phải huynh muội ruột thịt gì cả, nghe cứ có gian tình thế nào ấy~ Nhưng mà chịu thôi, gọi Tống sư huynh, Chu sư muội rồi lại “ta – ngươi” thì quả là kì cục ==” Cho nên ta quyết định, sẽ là “ta – huynh” và “ta – muội” nhé!!! Mọi người xem xong chương thấy có lỗi chính tả chỗ nào báo cho mình một tiếng nha, tks~~

Sẵn tiện thông báo, từ đây cho tới 9/5, e là mình sẽ không post chương mới được, mọi người thông cảm cho nhé!!! Mình lặn đây, chúc mọi người 30/4 ~ 1/5 sắp tới nghỉ lễ vui vẻ nha~

Tác giả:

Tình cảm sâu nặng đến mức nào mới có thể cố chấp giữ lấy, ngay cả khi đứng trước vô vàn trở ngại ngăn tình cảm ấy tiếp diễn thì từ bỏ người đó cũng không phải là điều mình có thể làm được?

Một suy nghĩ 2 thoughts on “Ỷ Thiên – chương 68

  1. A CCN đây có khi sẽ không như nguyên tác thích TVK mà chuyển đối tượng thích Tam Lang của Ly tỷ rùi. Thanks nàng, chúc nàng nghỉ lễ vui vẻ.

Bình loạn